Sa mạc, tiếng ngựa vang lên ở phía sườn núi.
Một thiếu niên nấp dưới vách đá quan sát trận chiến dưới ánh nắng chói chang. Hai người mặc y phục dạ hành bị mấy chục kẻ cầm Mã Đao vây giết. Dù những người này có thế đông sức mạnh nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể làm gì hai người mặc áo đen.
Hai người họ có võ nghệ cao cường, nhiều lần dùng sức chưởng lui bọn họ. Ban đầu, hai người đánh rất điêu luyện khiến những tên cầm Mã Đao không chạm được vào người. Nhưng hai quyền khó địch bốn tay, cộng thêm ánh nắng thiêu đốt khiến cho động tác của họ nhanh chóng chậm lại, cơ thể cũng có thêm vài vết thương.
Vào lúc này, một người áo đen nói gì đó với người khác. Người đó lập tức đánh ngã một tên đang cưỡi ngựa rồi bán sống bán chết mà chạy trốn.
Những người kia khi phản ứng lại thì người áo đen đã chạy mất. Bọn chúng cầm Mã Đao trên tay cùng gào thét phẫn nộ. Thiếu nên ở dưới vách đá cách họ quá xa nên không nghe họ nói gì, chỉ thấy Mã Đao vung vẫy càng sắc bén hơn, tấn công càng lúc càng mãnh liệt. Hiện tại người áo đen liên tiếp tránh đoàn nên không còn sức đánh trả, trên người đã bị máu nhuộm đỏ, dưới ánh ánh nắng chói chang lại càng thêm chói mắt.
Không lâu sau, cuối cùng người áo đen cũng nằm xuống trên sa mạc. Trên môi hé một nụ cười như hoàn thành sứ mệnh cứ thế mà lẳng lặng nằm. Lúc những tên cầm Mã Đao kia đẩy mặt nạ hắn ra, thiếu niên hô lên một tiếng thét kinh hãi.
"Hắn, sao lại là hắn." Lúc hắn kinh ngạc thốt lên cũng làm kinh động đến những người bên ngoài vách đá. Những người kia nhìn hắn như những con mãnh thú châm chú nhìn vào một con cừu. Một thanh Mã Đao cũng phi thẳng về phía hắn, thiếu niên sợ hãi không thể chạy đi chỉ trơ mắt nhìn thanh đao kia lao về phía mình...
"A a a" một tiếng thét kinh hãi đổi lấy trò cười cho bọn nhỏ xung quanh.
"Ha ha ha, a Ly, thật sự lá gan của ngươi còn nhỏ hơn con mèo nhà ta, ta mới dùng cành cây gõ ngươi mấy cái, ngươi liền thành ra như vậy, ha ha." Một đám trẻ cùng phình bụng cười to, a Ly đỏ mặt ở trên giường mắng bọn chúng vài câu, rồi cầm đá mà đuổi chúng đi. A Ly tên thật là Thiên Nhược Ly, vì đầu của mình cũng khá là nhỏ nên tất cả mọi người đều kêu hắn là A Ly.
A Ly không biết mình đã nằm mơ như thế bao nhiêu lần rồi, có lúc mộng cảnh chân thật khiến hắn cảm giác được thanh đao kia đã đâm vào hắn. Rửa mặt thật mạnh, bây giờ hắn muốn lên núi đốn củi, còn cha mẹ hắn hiện tại đã đi ra vườn trồng rau.
Thời gian hạnh phúc nhất ngày với hắn là lúc lên núi đốn củi, ở đó hắn không cần phải chịu đựng cảnh bị người khác xỉa xói, mỉa mai trên mình. Thứ hai, hắn có thể thấy Tâm Nghi Diệp Tử - người trong lòng của hắn, Diệp Tử và A Ly cùng ở một thôn, lúc nhỏ hắn bị đám trẻ con khác cười nhạo Diệp Tử luôn vì hắn mà ra mặt. Hắn yêu Diệp Tử nhưng chỉ có thể âm thầm mà nhìn nàng vì hắn cho rằng hắn chưa đủ tư cách để yêu nàng hay đúng hơn hắn không biết cái gì gọi là yêu.
Vô tri vô giác hắn đã đến nơi đốn củi, A Ly cởi áo khoác rồi sang chém một cái cây cổ kính, không lâu sau, bỗng hắn nghe một tiếng thét kinh hãi, tiếng của Diệp Tử... A Ly bỏ công cụ xuống vội vàng chạy tới, nhìn thấy Diệp Tử ở trong một bụi cỏ nhỏ, nàng ngồi ở đó mà khóc nức nở.
" Diệp Tử nàng bị sao vậy." Diệp Tử quay đầu qua nhìn A Ly, đôi mắt sáng rưng rưng quến rũ mê hồn khiến A Ly thấy mà say mê lạ thường. " Ta vừa thấy một con rắn."
Tuy Diệp Tử lớn lên ở trên núi nhưng lại vô cùng sợ hãi những loài côn trùng có độc, A Ly vội đỡ nàng lên, ngửi được hương thơm trên người nàng, trong lòng không khỏi dao động, Diệp Tử thấy dáng vẻ đó của hắn, không lâu mặt cũng đỏ bừng lên.
Hai người đứng đó bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nắm lấy góc áo của mình, trong thời gian họ lúng túng nhìn nhau chỉ nghe được tiếng ngựa kêu tê tê vang lên ở bên dưới ngọn núi, bọn họ quên đi thời gian xấu hổ, thu dọn đồ đạc xong hai người vội vàng chạy nhanh xuống dưới núi.
Ở phía trái sông Hoài, thiên hạ rộng lớn.
Doanh nhân nhà thơ, tám phương hội tụ. Thời đại đường Thái Tông,Dương Châu hiển nhiên đã là một đô thành giàu có, nếu có ai nói nhà mình ở Dương Châu, thì đây chắc hẳn là một người làm nên chuyện vẻ vang, nhà của A Ly cũng ở dưới thị trấn Tường An thuộc Dương Châu.
Đến tên của trấn Tường An cũng rất có lai lịch, Tùy Đường vì tranh đấu thiên hạ mà có một thời kỳ đại chiến, đột nhiên mưa tầm tã trút xuống Dương Châu, mưa to ròng rã năm ngày năm đêm, lũ lụt cuốn trôi nhà cửa, phá hỏng đường xá, cầu cống, nhân dân không thể di chuyển ra bên ngoài, thêm lúc đó nơi nơi đều là chiến loạn, bọn họ biết đi về đâu đây?
Đa số mọi người đã chết hết, bên ngoài thành Dương Châu hoang sơ dù có gọi là khắp nơi đột tử cũng không có gì là to tát, đại khổ đại nạn qua thời gian ắt có người đại từ đại bi xuất hiện, câu nói đó dù ở bất luận thời gian nào cũng đều chính xác.
Không biết từ lúc nào Dương Châu xuất hiện một người tên là Thiên Tinh Tử lãnh đạo một đám người, bọn họ không thu xếp cho những bách tính kia mà đi thẳng đến một dòng sông bên trong thành Dương Châu, tất cả đều rút kiếm từ bên eo ra chém về phía dòng sông, không lâu sau có một con rắn chui ra từ bên trong, đám người Thiên Tinh Tử chiến đấu với xà tinh một ngày một đêm, cuối cùng cũng hàn phục được xà yêu vừa giúp bản thân được phi thăng độ kiếp.
Không lâu sau, những nơi mưa to đi qua đất đai trở nên màu mỡ lạ thường, nhiều người ở đó an cư, thị trấn cũng từ từ phát triển lên. Niềm tin mà mọi người đặt vào thị trấn hòa bình này là vô hạn, cũng vì thế mà Trấn Tường An cũng được nêu tên.
Trong lúc A Ly và Diệp Tử vội vàng chạy xuống đường núi, nhìn thấy phía xa có từng đám từng đám người ở ven đường, nhanh chóng chạy về phía đó rồi nhìn xung quanh, đường không rộng ven đường bị mọi người chen chút đến không tả nổi, hai người bọn họ tốn sức của"chín trâu hai hổ" lắm mới đẩy ra chen lên hàng trước ven đường.
A Ly và Diệp Tử ngước đầu nhón chân để xem, trên đường khói bụi mù mịt cuồn cuộn khó mà thấy rõ được ở đằng xa, từ từ xuất hiện một con ngựa to lớn, ngồi ở trên cũng là những tên mặc quan phục trên người vênh váo tự đắc là tướng quân và binh lính, từ xa đến gần, bọn họ chậm rãi đến gần cái trấn nhỏ này, lúc này ở sau lưng có người đặt tay lên bả vai A Ly, A Ly vẩy vẩy vai, nhưng bàn tay to lớn kia không động đậy, thế kiên nhẫn A Ly quay ra sau liếc mắt nhìn," Phụ thân, sao người lại ở đây?"
Hóa ra người này là phụ thân của mình.
Nhìn qua phụ thân A Ly cũng là một nam nhân rất "tiên phong hiệp cốt", A Ly rất buồn bực về chuyện của phụ thân, nhìn thế nào thì phụ thân cũng không giống một người nông dân bình thường, tại sao lại oa khuất ở trong cái trấn này, A Ly từng hỏi, Phụ thân chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: " Thế thì có gì không tốt."
Từ đó về sau, A Ly cũng không hỏi chuyện này nữa, bây giờ nhìn phụ thân, A Ly cảm thấy hốt hoảng, bản thân mình chặt củi còn chưa xong mà lại chạy đến đây để tham gia trò vui, hắn nghĩ mình sẽ bị phụ thân mắng.
Thế nhưng hôm nay lại ngoài dự đoán, Phụ thân chỉ tiếc mắt nhìn hắn, rồi cũng ngẩng đầu nhìn đoàn ngựa thồ đi qua trước mặt, đoàn ngựa thồ chậm rãi tiến về phía trước, trên lưng con nào cũng chở một cái túi không biết bên trong chứa gì, đoàn ngựa thồ qua xong, mọi người cũng dần tản đi.
Trong lúc này, đằng sau có một con ngựa cuốn theo bụi mịt mù chạy nhanh đến thị trấn nhỏ, so với những người cưỡi những con ngựa kia thì không giống lắm, trên người của tên cưỡi con ngựa này đeo một cái túi trên eo, mặt trước thêu một cái vòng tròn, trong vòng tròn lại chia thành hai phần trắng đen, không biết tại sao, A Ly có cảm giác quen thuộc nhưng cũng rất buồn nôn.
Phụ thân đứng bên cạnh, hai tay đã nắm vang lên kèn kẹt, hai mắt cũng bao phủ một tầng đỏ như màu máu, trước giờ A Ly chưa thấy phụ thân như vậy, hắn nhẹ nhàng kéo tay phụ thân, Phụ thân nhìn hắn một chút, tay nắm chặt từ từ buông ra, vô lực nói một câu:" Muộn rồi, về nhà đi mẫu thân rất lo cho con." Nói chỉ lo rời khỏi, A Ly từ biệt Diệp Tử, rồi châm chú theo sau phụ thân.